朝代:宋代
作者:欧阳修
原文:
胡人以鞍马为家,射猎为俗。
泉甘草美无常处,鸟惊兽骇争驰逐。
谁将汉女嫁胡儿,风沙无情貌如玉。
身行不遇中国人,马上自作思归曲。
推手为琵却手琶,胡人共听亦咨嗟。
玉颜流落死天涯,琵琶却传来汉家。
汉宫争按新声谱,遗恨已深声更苦。
纤纤女手生洞房,学得琵琶不下堂。
不识黄云出塞路,岂知此声能断肠!
汉宫有佳人,天子初未识,
一朝随汉使,远嫁单于国。
绝色天下无,一失难再得,
虽能杀画工,于事竟何益?
耳目所及尚如此,万里安能制夷狄!
汉计诚已拙,女色难自夸。
明妃去时泪,洒向枝上花。
狂风日暮起,飘泊落谁家。
红颜胜人多薄命,莫怨东风当自嗟。
hú rén yǐ ān mǎ wéi jiā ,shè liè wéi sú 。
quán gān cǎo měi wú cháng chù ,niǎo jīng shòu hài zhēng chí zhú 。
shuí jiāng hàn nǚ jià hú ér ,fēng shā wú qíng mào rú yù 。
shēn háng bú yù zhōng guó rén ,mǎ shàng zì zuò sī guī qǔ 。
tuī shǒu wéi pí què shǒu pá ,hú rén gòng tīng yì zī jiē 。
yù yán liú luò sǐ tiān yá ,pí pá què chuán lái hàn jiā 。
hàn gōng zhēng àn xīn shēng pǔ ,yí hèn yǐ shēn shēng gèng kǔ 。
xiān xiān nǚ shǒu shēng dòng fáng ,xué dé pí pá bú xià táng 。
bú shí huáng yún chū sāi lù ,qǐ zhī cǐ shēng néng duàn cháng !
hàn gōng yǒu jiā rén ,tiān zǐ chū wèi shí ,
yī cháo suí hàn shǐ ,yuǎn jià dān yú guó 。
jué sè tiān xià wú ,yī shī nán zài dé ,
suī néng shā huà gōng ,yú shì jìng hé yì ?
ěr mù suǒ jí shàng rú cǐ ,wàn lǐ ān néng zhì yí dí !
hàn jì chéng yǐ zhuō ,nǚ sè nán zì kuā 。
míng fēi qù shí lèi ,sǎ xiàng zhī shàng huā 。
kuáng fēng rì mù qǐ ,piāo bó luò shuí jiā 。
hóng yán shèng rén duō báo mìng ,mò yuàn dōng fēng dāng zì jiē 。