朝代:宋代
作者:黄庭坚
原文:
黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
牧童骑着牛远远地经过山村,他把短笛横吹着,我隔着田陇就能听到。
哎,多少到长安求取名利的人啊,机关算尽都不如你(牧童)啊。
作者赞颂牧童清闲恬适,不追求名利的生活。他认为人应活得悠闲自在,不应受名利所驱。
mù tóng shī
牧童诗
qí niú yuǎn yuǎn guò qián cūn, duǎn dí héng chuī gé lǒng wén.
骑牛远远过前村,短笛横吹隔陇闻。
duō shào zhǎng ān míng lì kè, jī guān yòng jìn bù rú jūn.
多少长安名利客,机关用尽不如君。
huáng tíng jiān (1045-1105),zì lǔ zhí ,zì hào shān gǔ dào rén ,wǎn hào fú wēng ,yòu chēng yù zhāng huáng xiān shēng ,hàn zú ,hóng zhōu fèn níng (jīn jiāng xī xiū shuǐ )rén 。běi sòng shī rén 、cí rén 、shū fǎ jiā ,wéi shèng jí yī shí de jiāng xī shī pài kāi shān zhī zǔ ,ér qiě ,tā gēn dù fǔ 、chén shī dào hé chén yǔ yì sù yǒu “yī zǔ sān zōng ”(huáng wéi qí zhōng yī zōng )zhī chēng 。yīng zōng zhì píng sì nián (1067)jìn shì 。lì guān yè xiàn wèi 、běi jīng guó zǐ jiān jiāo shòu 、xiào shū láng 、zhe zuò zuǒ láng 、mì shū chéng 、fú zhōu bié jià 、qián zhōu ān zhì děng 。shī gē fāng miàn ,tā yǔ sū shì bìng chēng wéi “sū huáng ”;shū fǎ fāng miàn ,tā zé yǔ sū shì 、mǐ fèi 、cài xiāng bìng chēng wéi “sòng dài sì dà jiā ”;cí zuò fāng miàn ,suī céng yǔ qín guān bìng chēng “qín huáng ”,dàn huáng shì de cí zuò chéng jiù què yuǎn xùn yú qín shì 。
mù tóng qí zhe niú yuǎn yuǎn dì jīng guò shān cūn ,tā bǎ duǎn dí héng chuī zhe ,wǒ gé zhe tián lǒng jiù néng tīng dào 。
āi ,duō shǎo dào zhǎng ān qiú qǔ míng lì de rén ā ,jī guān suàn jìn dōu bú rú nǐ (mù tóng )ā 。
zuò zhě zàn sòng mù tóng qīng xián tián shì ,bú zhuī qiú míng lì de shēng huó 。tā rèn wéi rén yīng huó dé yōu xián zì zài ,bú yīng shòu míng lì suǒ qū 。
mù tóng shī
mù tóng shī
qí niú yuǎn yuǎn guò qián cūn, duǎn dí héng chuī gé lǒng wén.
qí niú yuǎn yuǎn guò qián cūn ,duǎn dí héng chuī gé lǒng wén 。
duō shào zhǎng ān míng lì kè, jī guān yòng jìn bù rú jūn.
duō shǎo zhǎng ān míng lì kè ,jī guān yòng jìn bú rú jun1 。