朝代:清代
作者:郑燮
原文:
郑板桥(1693—1765)清代官吏、书画家、文学家。名燮,字克柔,汉族,江苏兴化人。一生主要客居扬州,以卖画为生。“扬州八怪”之一。其诗、书、画均旷世独立,,世称“三绝”,擅画兰、竹、石、松、菊等植物,其中画竹已五十余年,成就最为突出。著有《板桥全集》。 康熙秀才、雍正举人、乾隆元年进士。中进士后曾历官河南范县、山东潍县知县,有惠政。以请臻饥民忤大吏,乞疾归。
这是一首题画诗,从写竹入手,托物言志,表达了对民众的忧虑关切之情,以及自己的责任感与清官心态。由于画是送给上司兼长辈的,因此语多谦逊委婉之辞。
首句点明身份与环境,紧扣画中风来疏竹的主题。“衙斋”即衙门中的静室,说明自己身为官员;不言“官邸”“府第”等,既表明自己的官阶较低,又有谦逊之意。忙中偷闲,静卧休息,却听得似有风雨之中,原来那是衙中自己亲手所埴的竹林幽篁为清风所动,萧萧作响,意趣横生。从中见出本属嘈杂冗浊之地的官衙竟然如许优雅,诗人自己的风雅本性也就不言而喻了。
如按照常理写法,既如此开篇,以下就极易流为吟风弄月之作,但第二句却出人意料地振腕转笔,由竹叶声响联想到民间疾苦,“疑”字道出了诗人的爱民之心与勤政之意,表达了他对百姓的真挚情感。他在任期间确实也是对百姓关怀备至,深得百姓的感戴。最后因擅自开仓赈济,触犯了贪官污吏的直接利益,被诬告罢官。
诗人极为重视诗、书、画三者的结合,常用诗文点题,将书法题i只穿插F画面形象之中,形成不可分割的统一体。全诗语言质朴,不用典故堆砌,纯以白描手法作诗。但时日以比喻、双关的手法穿插其中,以诗提升画的意境,以画增添诗的韵致,相得益彰。
wéi xiàn shǔ zhōng huà zhú chéng nián bó bāo dà chéng kuò mò zhú tú tí shī
潍县署中画竹呈年伯包大丞括/墨竹图题诗
yá zhāi wò tīng xiāo xiāo zhú, yí shì mín jiān jí kǔ shēng
衙斋卧听萧萧竹,疑是民间疾苦声;
xiē xiǎo wú cáo zhōu xiàn lì, yī zhī yī yè zǒng guān qíng.
些小吾曹州县吏,一枝一叶总关情。
zhèng bǎn qiáo (1693—1765)qīng dài guān lì 、shū huà jiā 、wén xué jiā 。míng xiè ,zì kè róu ,hàn zú ,jiāng sū xìng huà rén 。yī shēng zhǔ yào kè jū yáng zhōu ,yǐ mài huà wéi shēng 。“yáng zhōu bā guài ”zhī yī 。qí shī 、shū 、huà jun1 kuàng shì dú lì ,,shì chēng “sān jué ”,shàn huà lán 、zhú 、shí 、sōng 、jú děng zhí wù ,qí zhōng huà zhú yǐ wǔ shí yú nián ,chéng jiù zuì wéi tū chū 。zhe yǒu 《bǎn qiáo quán jí 》。 kāng xī xiù cái 、yōng zhèng jǔ rén 、qián lóng yuán nián jìn shì 。zhōng jìn shì hòu céng lì guān hé nán fàn xiàn 、shān dōng wéi xiàn zhī xiàn ,yǒu huì zhèng 。yǐ qǐng zhēn jī mín wǔ dà lì ,qǐ jí guī 。
zhè shì yī shǒu tí huà shī ,cóng xiě zhú rù shǒu ,tuō wù yán zhì ,biǎo dá le duì mín zhòng de yōu lǜ guān qiē zhī qíng ,yǐ jí zì jǐ de zé rèn gǎn yǔ qīng guān xīn tài 。yóu yú huà shì sòng gěi shàng sī jiān zhǎng bèi de ,yīn cǐ yǔ duō qiān xùn wěi wǎn zhī cí 。
shǒu jù diǎn míng shēn fèn yǔ huán jìng ,jǐn kòu huà zhōng fēng lái shū zhú de zhǔ tí 。“yá zhāi ”jí yá mén zhōng de jìng shì ,shuō míng zì jǐ shēn wéi guān yuán ;bú yán “guān dǐ ”“fǔ dì ”děng ,jì biǎo míng zì jǐ de guān jiē jiào dī ,yòu yǒu qiān xùn zhī yì 。máng zhōng tōu xián ,jìng wò xiū xī ,què tīng dé sì yǒu fēng yǔ zhī zhōng ,yuán lái nà shì yá zhōng zì jǐ qīn shǒu suǒ zhí de zhú lín yōu huáng wéi qīng fēng suǒ dòng ,xiāo xiāo zuò xiǎng ,yì qù héng shēng 。cóng zhōng jiàn chū běn shǔ cáo zá rǒng zhuó zhī dì de guān yá jìng rán rú xǔ yōu yǎ ,shī rén zì jǐ de fēng yǎ běn xìng yě jiù bú yán ér yù le 。
rú àn zhào cháng lǐ xiě fǎ ,jì rú cǐ kāi piān ,yǐ xià jiù jí yì liú wéi yín fēng nòng yuè zhī zuò ,dàn dì èr jù què chū rén yì liào dì zhèn wàn zhuǎn bǐ ,yóu zhú yè shēng xiǎng lián xiǎng dào mín jiān jí kǔ ,“yí ”zì dào chū le shī rén de ài mín zhī xīn yǔ qín zhèng zhī yì ,biǎo dá le tā duì bǎi xìng de zhēn zhì qíng gǎn 。tā zài rèn qī jiān què shí yě shì duì bǎi xìng guān huái bèi zhì ,shēn dé bǎi xìng de gǎn dài 。zuì hòu yīn shàn zì kāi cāng zhèn jì ,chù fàn le tān guān wū lì de zhí jiē lì yì ,bèi wū gào bà guān 。
shī rén jí wéi zhòng shì shī 、shū 、huà sān zhě de jié hé ,cháng yòng shī wén diǎn tí ,jiāng shū fǎ tí izhī chuān chā Fhuà miàn xíng xiàng zhī zhōng ,xíng chéng bú kě fèn gē de tǒng yī tǐ 。quán shī yǔ yán zhì pǔ ,bú yòng diǎn gù duī qì ,chún yǐ bái miáo shǒu fǎ zuò shī 。dàn shí rì yǐ bǐ yù 、shuāng guān de shǒu fǎ chuān chā qí zhōng ,yǐ shī tí shēng huà de yì jìng ,yǐ huà zēng tiān shī de yùn zhì ,xiàng dé yì zhāng 。
wéi xiàn shǔ zhōng huà zhú chéng nián bó bāo dà chéng kuò mò zhú tú tí shī
wéi xiàn shǔ zhōng huà zhú chéng nián bó bāo dà chéng kuò /mò zhú tú tí shī
yá zhāi wò tīng xiāo xiāo zhú, yí shì mín jiān jí kǔ shēng
yá zhāi wò tīng xiāo xiāo zhú ,yí shì mín jiān jí kǔ shēng ;
xiē xiǎo wú cáo zhōu xiàn lì, yī zhī yī yè zǒng guān qíng.
xiē xiǎo wú cáo zhōu xiàn lì ,yī zhī yī yè zǒng guān qíng 。