朝代:唐代
作者:黄蘖禅师
原文:
黄櫱禅师(?-855)与黄檗(音bò)、黄蘖指的同一人。身长七尺,相貌壮严,额间隆起如珠;声音朗润,意志街澹,聪慧利达,精通内学,广修夕阵,时人称之为黄檗希运。黄櫱禅师是唐时福建福清僧人,幼年在本州黄檗山出家。百丈法嗣亦参证于南泉,后于洪州黄檗山大弘禅法,有《传心法要》《宛陵录》等传世,堪为一代宗门大匠。
翻译
摆脱尘劳事不寻常,须下力气大干一场。
不经过彻骨寒冷,哪有梅花扑鼻芳香。
注释
①尘劳:尘念劳心。迥(jiǒng)脱:远离,指超脱。
②紧把:紧紧握住。
shàng táng kāi shì sòng
上堂开示颂
chén láo jiǒng tuō shì fēi cháng, jǐn bǎ shéng tóu zuò yī chǎng.
尘劳迥脱事非常,紧把绳头做一场。
bù jīng yī fān hán chè gǔ, zěn de méi huā pū bí xiāng.
不经一番寒彻骨,怎得梅花扑鼻香。
huáng niè chán shī (?-855)yǔ huáng bò (yīn bò)、huáng niè zhǐ de tóng yī rén 。shēn zhǎng qī chǐ ,xiàng mào zhuàng yán ,é jiān lóng qǐ rú zhū ;shēng yīn lǎng rùn ,yì zhì jiē dàn ,cōng huì lì dá ,jīng tōng nèi xué ,guǎng xiū xī zhèn ,shí rén chēng zhī wéi huáng bò xī yùn 。huáng niè chán shī shì táng shí fú jiàn fú qīng sēng rén ,yòu nián zài běn zhōu huáng bò shān chū jiā 。bǎi zhàng fǎ sì yì cān zhèng yú nán quán ,hòu yú hóng zhōu huáng bò shān dà hóng chán fǎ ,yǒu 《chuán xīn fǎ yào 》《wǎn líng lù 》děng chuán shì ,kān wéi yī dài zōng mén dà jiàng 。
fān yì
bǎi tuō chén láo shì bú xún cháng ,xū xià lì qì dà gàn yī chǎng 。
bú jīng guò chè gǔ hán lěng ,nǎ yǒu méi huā pū bí fāng xiāng 。
zhù shì
①chén láo :chén niàn láo xīn 。jiǒng (jiǒng)tuō :yuǎn lí ,zhǐ chāo tuō 。
②jǐn bǎ :jǐn jǐn wò zhù 。
shàng táng kāi shì sòng
shàng táng kāi shì sòng
chén láo jiǒng tuō shì fēi cháng, jǐn bǎ shéng tóu zuò yī chǎng.
chén láo jiǒng tuō shì fēi cháng ,jǐn bǎ shéng tóu zuò yī chǎng 。
bù jīng yī fān hán chè gǔ, zěn de méi huā pū bí xiāng.
bú jīng yī fān hán chè gǔ ,zěn dé méi huā pū bí xiāng 。