朝代:唐代
作者:孟浩然
原文:
孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。
翻译
不知不觉就立秋了,夜也渐渐长了。
清凉的风缓缓地吹着,又感到凉爽了。
酷热的夏天热气终于消退,房子里也安静了。
台阶下的草丛也有了点点露水珠。
注释
不觉:不知不觉
初秋:立秋左右
清风:清凉的风
习习:微风吹的样子
重:再次
凄凉:此处指凉爽之意
茅斋:茅草盖的房子
莎:多年生草本植物
露光:指露水珠
chū qiū
初秋
bù jué chū qiū yè jiàn zhǎng, qīng fēng xí xí zhòng qī liáng.
不觉初秋夜渐长,清风习习重凄凉。
yán yán shǔ tuì máo zhāi jìng, jiē xià cóng shā yǒu lù guāng.
炎炎暑退茅斋静,阶下丛莎有露光。
mèng hào rán (689-740),nán ,hàn zú ,táng dài shī rén 。běn míng bú xiáng (yī shuō míng hào ),zì hào rán ,xiāng zhōu xiāng yáng (jīn hú běi xiāng yáng )rén ,shì chēng “mèng xiāng yáng ”。hào rán ,shǎo hǎo jiē yì ,xǐ jì rén huàn nán ,gōng yú shī 。nián sì shí yóu jīng shī ,táng xuán zōng zhào yǒng qí shī ,zhì “bú cái míng zhǔ qì ”zhī yǔ ,xuán zōng wèi :“qīng zì bú qiú shì ,zhèn wèi cháng qì qīng ,nài hé wū wǒ ?”yīn fàng hái wèi shì ,hòu yǐn jū lù mén shān ,zhe shī èr bǎi yú shǒu 。mèng hào rán yǔ lìng yī wèi shān shuǐ tián yuán shī rén wáng wéi hé chēng wéi “wáng mèng ”。
fān yì
bú zhī bú jiào jiù lì qiū le ,yè yě jiàn jiàn zhǎng le 。
qīng liáng de fēng huǎn huǎn dì chuī zhe ,yòu gǎn dào liáng shuǎng le 。
kù rè de xià tiān rè qì zhōng yú xiāo tuì ,fáng zǐ lǐ yě ān jìng le 。
tái jiē xià de cǎo cóng yě yǒu le diǎn diǎn lù shuǐ zhū 。
zhù shì
bú jiào :bú zhī bú jiào
chū qiū :lì qiū zuǒ yòu
qīng fēng :qīng liáng de fēng
xí xí :wēi fēng chuī de yàng zǐ
zhòng :zài cì
qī liáng :cǐ chù zhǐ liáng shuǎng zhī yì
máo zhāi :máo cǎo gài de fáng zǐ
shā :duō nián shēng cǎo běn zhí wù
lù guāng :zhǐ lù shuǐ zhū
chū qiū
chū qiū
bù jué chū qiū yè jiàn zhǎng, qīng fēng xí xí zhòng qī liáng.
bú jiào chū qiū yè jiàn zhǎng ,qīng fēng xí xí zhòng qī liáng 。
yán yán shǔ tuì máo zhāi jìng, jiē xià cóng shā yǒu lù guāng.
yán yán shǔ tuì máo zhāi jìng ,jiē xià cóng shā yǒu lù guāng 。